Thứ Hai, 7 tháng 3, 2011

Sự thật Đại học FPT...

Những năm gần đây, xã hội đã đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác với sự ra đời của Đại học FPT, từ chỗ bị xem là một sự nổi loạn khỏi các quy tắc truyền thống của Bộ Giáo dục & Đào tạo đến chỗ được xem là nhà tiên phong trong nỗ lực giành quyền tự chủ từ Bộ Giáo dục & Đào tạo già cỗi. Nhưng liệu ngoài những xì-căng-đan gây tiếng vang trong dư luận, Đại học FPT có thực sự mang lại chất lượng mong muốn với mức học phí cao ngất ngưỡng của mình hay không?

Sự thực cho thấy, xì-căng-đan là một hình thức tiếp thị của FPT nói chung và của Đại học FPT nói riêng như lời các lãnh đạo FPT thường nói “Tiếng lành đồn xa, nhưng tiếng xấu còn đồn xa hơn.” Hình ảnh những sinh viên FPT chạy lông nhông trên sân khấu mặc khố, hở khu trong ngày truyền thống của FPT trong năm 2007 đã khiến dư luận xã hội lên án gây gắt, nhưng cũng khiến cho xã hội dần biết nhiều đến Đại học FPT vốn ra đời chưa được bao lâu ở thời điểm đó. Những thứ đó đã là truyền thống có từ lâu ở công ty FPT, dù xấu hay tốt cũng là văn hóa, mà văn hóa thì rất khó tẩy, chưa nói là chẳng ai muốn tẩy mà còn muốn phát huy. Chỉ nguy hiểm là một bộ phận sinh viên và giới trẻ Việt Nam bắt đầu cho đó là “độc đáo” là “có cá tính”, và ngấm ngầm hưởng ứng cái thứ văn hóa đó của Đại học FPT.




Những hình ảnh gây phản cảm của FU

Nhiều người lại nói dù gì thì chất lượng đào tạo ở FPT vẫn tốt với cơ chế đảm bảo việc làm khi ra trường rất thức thời. Sau bốn năm đào tạo và cho ra trường khóa đầu tiên ở Sài Gòn và Hà Nội trong năm 2010, hầu hết các sinh viên FPT đều được bao tiêu nhưng không phải với mức lương 500 USD hàng tháng mà FPT đã hứa trước đây khi lý giải học phí Đại học FPT cao vì để đảm bảo chuyện bao tiêu sau này. Thay vào đó có nhiều sinh viên tốt nghiệp FPT nhận được mức lương chưa đến hai triệu đồng. Một sinh viên tên Hiếu ở Đống Đa - Hà Nội mếu máo: "Nhà em cũng không phải là giàu lắm, nhưng bố mẹ vẫn đầu tư hết tiền của để em đi học FPT vì họ đảm bảo ra trường có việc làm với mức lương cao, bố mẹ cũng an tâm cho mình. Giờ ra trường lương chỉ có hai triệu đồng, hỏi vì sao thì họ nói năng lực chỉ đến vậy thì họ trả vậy." Ngẫm ra cũng có lý, nếu năng lực thấp có học trường trời cũng đừng mơ hưởng lương cao, chưa nói là ở Đại học thực dụng kiểu FPT. Đó là chưa kể với quy mô hơn 2.000 sinh viên một năm và vẫn đang cố tăng thêm, thử hỏi công ty FPT và ngân hàng Tiên Phong (chủ yếu buôn địa ốc) lại cần tuyển nhiều Kỹ sư Phần mềm và Cử nhân Ngân hàng đến thế trong từng năm, mà bộ chỉ tuyển từ Đại học FPT còn bỏ qua các nguồn sinh viên ưu tú khác từ các trường Đại học Bách Khoa, Đại học Quốc Gia, Học viện Ngân hàng? Tổng số nhân viên của công ty FPT cũng mới 13.000 người. Thử làm một phép tính nhẩm đơn giản cũng biết là chuyện lừa.

Vậy cái truyền thuyết về đào tạo chất lượng cao của FPT đến từ đâu. Phải chăng là từ quảng cáo và từ PR? Ví dụ, "nơi học thuận tiện cho việc đi lại" mà toàn ở những nơi xa xôi, phải đi xe qua những xa lộ tử thần mới đến những chỗ Đại học FPT đang thuê tạm ở Sài Gòn, Hà Nội và Đà Nẵng? Hay "Mỗi sinh viên miễn phí một laptop" là một trò tiếp thị mà Hiệu trưởng Lê Trường Tùng học lại từ mấy anh Ấn độ cà ri Aptech, bán laptop rẻ tiền bằng cách rút từ thu học phí cao? Hay "chương trình theo chuẩn chất lượng của MIT hay Wharton" dù chưa bao giờ thấy Đại học FPT có một ký kết hợp tác chính thức nào với MIT hay Wharton ngoài việc cán bộ Đại học FPT vác cặp đi thăm quan hay dự hội nghị ở các trường đó? Hay "học tiếng Anh nguyên năm đầu với người nước ngoài" là với người Phi (Phi-líp-pin) mà FPT trả lương giá rẻ để tiết kiệm chi phí, không biết sinh viên ra trường rồi sẽ nói tiếng Anh kiểu gì? Chung quy có lẽ tất cả đều nằm trong bài toán kinh tế kinh doanh đại học của công ty FPT.

Bài toán kinh doanh đó, tuy vậy, lại rất có logic. Học phí cao từ 2.000 đến 2.500 USD mỗi năm nên chắc hẳn chương trình xem ra phải là chất lượng cao. Nếu cần lý giải thì do mô hình bao tiêu "Tuyển sinh - Tuyển dụng" khi ra trường với "lương trung bình 500 USD một tháng". Nhưng sinh viên lại không cần phải trả học phí nhiều đến vậy mà có thể được cho không một số học bổng dù không có thành tích gì, hoặc có thể vay đến 90% học phí qua ngân hàng Tiên Phong, tự động trở thành con nợ dài hạn của FPT. Ngân hàng Tiên Phong không phải cất công đi tìm người vay tiền. Nếu đã nợ tiền thì ra trường lương có dưới hai triệu đồng cũng chẳng dám lên tiếng. Mà nếu chỉ với mức lương như vậy thì làm sao để trả cái nợ học phí đang có với FPT theo tính toán ban đầu. Không rõ FPT còn đi câu đâu về một số sinh viên có giải toàn quốc bằng cách cho không học bổng, thế là có tiếng trường có nhiều sinh viên giỏi. Nói vậy sao không kể đến quá nửa sinh viên mà FPT tuyển vào hàng năm là dự bị đại học, thi trượt đại học nên vào đó nằm chờ tránh nghĩa vụ quân sự. Chính hàng trăm sinh viên dự bị đại học này mới trả học phí cho một vài sinh viên giỏi để tạo tiếng vang cho FPT, và chính hàng trăm sinh viên dự bị đại học này mới là nguồn thu chính cho bài toán kinh tế của Đại học FPT.



Sau khi đã thành công lớn trên thương trường, vị Chủ tịch FPT đang hướng đến việc lưu danh sử sách. Chỉ giàu không thôi có lẽ người sau rồi cũng quên nên cần để lại một di sản. Mục tiêu nội bộ đến năm 2015 Đại học FPT có 100.000 sinh viên nghe như không tưởng, nhưng nếu làm được thì đúng là cả một thế hệ. Một thế hệ được truyền thụ để thấm nhuần cái văn hóa "Sờ ti cô" tục tỉu với các bài quốc ca và thánh ca nhại lại của FPT như "Đoàn FPT một lòng ra đi,... thằng Tây nó tiến thì mình giật lùi, thằng Tây nó lúi thì mình giật tiền..." hay "ai ngờ kháng chiến thành công", "may mà kháng chiến thành công" mang đầy màu sắc phản cách mạng và phản động. Bản thân cách viết tắt chữ Đại học FPT trong trường cũng đã nói lên cái thứ văn hóa đồi trụy và phản động đó: thay vì viết tắt FPTU thì lại viết là FU, ai cũng hiểu là "Fuck U". Ngày xưa có "kiêu binh họ Trịnh", ngày nay có "kiêu binh họ Trương", vậy và nhiều bạn trẻ vẫn đâm đầu gia nhập vào hàng ngũ này.


tieuho83.blogtiengviet.net
HaNoi 07/03/2011 

Thứ Tư, 2 tháng 2, 2011

Blog Radio 155 : Cho những tâm hồn cần một chốn nuơng tựa !

Blog Việt
"Hạnh phúc đơn giản chỉ là được ở bên ấy... cùng xem bộ phim có những tiếng cười cùng ấy... để quên đi được cái cuộc sống đang chảy nhanh của mình... mình muốn sống chậm lại để để không hời hợt, chậm lại để nuôi chín cảm xúc, để lắng nghe nhịp chảy của cuộc....và chậm lại để nhìn lại. Chậm lại để… nhanh hơn..." ( Trích từ Face Book bạn đọc Cao Bồi)
Bạn đang lắng nghe Blog Radio 155 với thông điệp: "Sống chậm" và những sẻ chia dành cho những tâm hồn cần một chốn nương tựa, những tâm hồn cô đơn, thấy mình chênh vênh giữa những thử thách của cuộc sống!


* Ngợi ca sống chậm


Cuối thế kỷ 20 và đầu thế kỷ 21, cả thế giới mắc bệnh thời gian. Tất cả chúng ta đều thuộc cùng một giáo phái tôn sùng vị thánh mang tên Tốc – Độ. Chúng ta đã chuyển sang thế giới "nhanh nuốt chậm". Chế độ ăn kiêng chậm hiệu quả? Đi hút mỡ! Quá bận để nấu ăn? Hãy mua lò vi sóng hoặc đi nhà hàng!
Những truyện cổ tích được rút gọn. Slogan của những cuộc tranh tài tại Olympic là “Nhanh hơn - Cao hơn - Xa hơn” chứ không phải “Đoàn kết hơn - Trung thực hơn - Cao thương hơn”. Một người nói: “Ôi, tôi bận quá đi mất, tôi chạy rã cả cẳng, tôi chẳng còn thời giờ làm việc gì nữa” thì có nghĩa họ muốn nói “Nhìn tôi đây: Tôi quan trọng lắm, năng động lắm, nghị lực lắm”.

Trong thời đại này, nhắc đến chậm là nghĩ đến tụt hậu, kém phát triển, nghèo đói. Vậy mà, vẫn có những phong trào sống chậm nhen nhóm và phát triển mạnh ngay trong lòng những nước phát triển.

Sống chậm thức tỉnh những mê muội về một cuộc sống tốc độ điên rồ bòn rút đến cùng kiệt những sinh lực sống, những mối quan hệ chân tình, những niềm vui nhỏ nhoi trong cuộc sống hàng ngày. Sống Chậm không có nghĩa tất cả đều phải chậm lại. Nhanh và Chậm không đơn giản chỉ là tốc độ đơn thuần. Nhanh là bận rộn, kiểm soát, xông xáo, vội vàng, phân tích nhanh nhạy, stress, hời hợt, nôn nóng, tích cực chủ động, số - lượng – trên - chất - lượng. Chậm có nghĩa ngược lại: thư thái, cẩn trọng, tiếp thu, điềm tĩnh, trực giác, không vội vàng, kiên nhẫn, suy nghĩ thấu đáo, chất – lượng – trên – số - lượng. Tức là tạo lập những kết nối thực sự và có ý nghĩa – với con người, văn hóa, công việc, dinh dưỡng, và mọi thứ… Phong trào Chậm không nhằm tiến hành mọi việc theo tốc độ sên bò. Cũng không phải một nỗ lực bột phát hòng kéo toàn thể hành tinh trở về thời kỳ tiền công nghiệp không tưởng. Trái lại, phong trào tập hợp những người muốn sống tốt hơn trong một thế giới hiện đại, tốc độ cao. Chính vì vậy, triết lý sống chậm có thể tóm tắt chỉ trong một từ duy nhất: CÂN BẰNG.

Thực sự rằng, nói không với tốc độ đòi hỏi hết sức dũng cảm. Dũng cảm chứ không chỉ là dũng khí. Như người lính trên chiến trường. Lòng dũng cảm thôi thúc họ dấn thân vào nguy hiểm để đạt được mục đích. Điều này đòi hỏi một quá trình suy nghĩ chín chắn. Còn những hành động bột phát chỉ là liều lĩnh mà thôi. Nhưng liệu bạn đã nghĩ rằng, chủ nghĩa tôn thờ tốc độ là kẻ thù của mỗi chúng ta?!
Từ FaceBook Sở Lố



* Cho những tâm hồn cần lắm một chốn tựa nương


Lời tác giả: “Trời Sài Gòn hôm nay mưa nên âm u lắm, tâm hồn con người cũng vì thế mà âm u lây, thành ra có hứng lại “lóc cóc” với bàn phím cả buổi chiều… Thương chúc các bạn những ngày sắp tới tràn đầy niềm vui”

… cho những tâm hồn cần lắm một chốn tựa nương

Xòe bàn tay ra, tin chắc là có ai đó sẽ nắm lấy. Có thể là rất chặt hay chỉ nhẹ nhàng thôi, nhưng chí ít là ta biết: Ta không hề đơn độc.

Xin đừng vội từ bỏ niềm tin và tình yêu vào cuộc sống. Dẫu những điều đã trải qua có là đau đớn đến cùng cực thì xin hãy cứ vững tin. Có phải cứ đi rồi thì sẽ đến, cứ gõ rồi thì cửa sẽ mở, vậy thì cứ tin đi rồi sẽ nhận về lại rất nhiều.


Tôi không huyễn hoặc bạn, nhưng tôi viết bằng cả tấm lòng của một người trẻ dù không trải hết những buồn vui, thăng trầm của cuộc đời, nhưng là một người trẻ mong được đồng cảm và sẻ chia cùng bạn, bạn thân mến của tôi ạ!

Có phải mỗi lần ta “khủng hoảng” niềm tin và không biết làm sao để đối mặt, để đưa ra cho bản thân những quyết định đúng đắn, ta vẫn thường hay lật lại từng trang của cuộc đời, về những điều đã xảy ra và những ngày tháng đã qua mà ta không làm sao để làm lại, để chỉnh sửa những sự chọn lựa và hành động của bản thân. Cảm giác này thật khó phải không bạn thân mến. Khó để đối mặt, khó để chấp nhận và … khó để vượt qua.

Nhưng hãy cho và hãy để mình được khủng hoảng niềm tin như thế, đừng quá lo lắng vì sao tôi không biết phải làm như thế nào. Vì khủng hoảng cũng là một dấu hiệu tốt, chứng tỏ là ta thấy bất an và sự việc ta làm thì bất ổn. Thế nên việc ta cần lúc này là“ kiểm điểm” và xem xét lại những hành động của bản thân. Khủng hoảng để giúp ta có thời gian suy nghĩ, nhìn nhận vấn đề một cách thấu đáo. Nhưng khủng hoảng không đồng nghĩa là sẽ phải ngưng trệ hết tất thảy những hoạt động trong cuộc sống thường ngày. Vì nếu khủng hoảng quá thì sẽ rất dễ rơi vào trạng thái tuyệt vọng và bi quan. Điều này tôi và bạn, tất cả chúng ta, đều biết, nói thì dễ nhưng làm được thì rất khó.

Hành động và suy nghĩ, chúng thân với nhau lắm, nhưng càng thân thiết và gần gũi thì lại càng dễ nảy sinh những khúc mắc và mâu thuẫn. Chỉ một vài phút giây yếu lòng, thiếu hoặc suy nghĩ không đúng, sẽ dẫn đến những hậu quả đáng tiếc. Và những lúc suy nghĩ quá nhiều thì thành ra lại giết chết khả năng hành động. Dài ngắn, xa gần, nông sâu trong cách ta suy nghĩ và nhìn nhận vấn đề, quan trọng lắm!

Không ai bắt mình phải mạnh mẽ, phải cứng cáp, thô ráp và phải tạo cho mình những vỏ bọc. Sống là mình để yêu thương mình nhiều hơn. Cảm xúc là điều đôi khi ta muốn giấu vì những lí do khách quan hay chủ quan, nhưng nếu có thể hãy cứ vỡ òa nức nở, cứ tựa vào bờ vai gần nhất, là ai cũng được. Cứ trung thực và tự nhiên nhất có thể với những cảm xúc của bản thân. Hãy nhớ, bạn không bao giờ đơn độc trên con đường bạn đi, dẫu có là một người xa lạ, vẫn phải tin chắc rằng với một nụ cuời không ai nỡ đánh thuế và cũng không ai lại thấy tiếc khi phải cho đi. Sẽ là một người bạn rất– không- tốt với chính mình khi cứ cố để che giấu điều gì đó mà lẽ ra bạn có thể nhận được sự đồng cảm và chia sẻ từ những người thân, người thương và những người yêu mến bạn.

Hãy cười hiền như con trẻ và vỗ về mình trong những niềm tin con. Tưởng chừng những điều nhỏ bé như thế này sẽ là không- thật- cần- thiết trong cuộc sống và cho mỗi cuộc đời. Nhưng chẳng phải ai trong chúng ta cũng lớn lên bằng khởi điểm là sự hồn nhiên của con trẻ, và rồi bươn chải, và rồi phấn đấu cho một mục đích chung là sự tồn tại. Và để làm cho sự tồn tại này trở nên ý nghĩa sao ta không nắm lấy một bàn tay, và tạo ra cho nhau những cơ hội để xích gần lại trong nghịch cảnh, khó khăn, trong những lúc chới với về vật chất và tinh thần.


Nhiều khó khăn và những nghịch cảnh không là những rào cản nhưng là những bước đệm để nâng ta lên trên những giới hạn của bản thân, khi ta luôn nghĩ là mình không thể. Lạc quan lên bạn nhé! Tin là dù trong hoàn cảnh nào bạn cũng luôn là người được thương yêu nhiều nhất. Có chăng là vì cuộc sống bận rộn quá, có ai đó bạn cần vào những thời điểm quan trọng, đã và không thể ở bên cạnh. Nhưng… đâu đó, luôn có nhiều hơn một ánh mắt nhìn và những tình thương yêu dõi theo mỗi bước chân bạn đi.

Tôi tin và tôi cầu chúc cho tất cả những tâm hồn có những tổn thương sẽ chóng lành lặn, cho những mất mát sẽ được bù đắp, cho những thành công bị trì hoãn sẽ vượt qua những chướng ngại, và quan trọng nhất là tôi cầu chúc cho những niềm tin sẽ luôn hiện diện và tồn tại bền vững trong mỗi người.

… yêu tất cả…với một trái tim chân thành!

P/S: “chậm lại hơn trong mỗi phút giây để biết là ở mỗi thời điểm khác nhau, luôn có những bàn tay kiếm tìm, và những bờ vai mong đuợc tìm thấy!”

* Chuyển thể từ email Hoài Bão - hoai_bao868@
  HN, 2/2/2011
 

Thứ Ba, 1 tháng 2, 2011

Phương pháp học tập tối ưu cho sinh viên

Muốn học tốt hơn và đạt kết quả cao hơn nhất thiết bạn cần phải có một phương pháp ôn tập hợp lý ở giảng đường Đại học. Quá trình quan trọng hơn mục đích, chính vì vậy, để áp dụng phương pháp học ít - có hiệu quả bạn cần có một quá trình học chứ không chỉ học một cách chụp dựt vì mục đích nhất thời. Để giúp cho quá trình ôn tập của bạn có hiệu quả, dưới đây là những điều bạn cần ghi nhớ:


1. Những điều cần lưu ý khi nghe giảng 

- Ghi chú những phần quan trọng và chép nhanh nội dung kiến thức mà giáo viên đề cập lúc giảng bài để sử dụng trong việc ôn tập và nhận định đề. Nếu có thể, bạn hãy mang một cái máy ghi âm để thu lại những lời thầy giảng một cách rõ ràng nhất, điều đó sẽ giúp bạn có thể nghe lại những điều mình chưa hiểu lắm hoặc những kiến thức mà mình vô tình bỏ qua do lỡ...ngủ gật chẳng hạn.

- Cố gắng có mặt, dỏng tai, giương mắt nghe giáo viên "bật mí" hoặc nhấn mạnh những vấn đề gì trong giờ ôn tập của buổi học cuối cùng (trước khi thi).

2. Về tài liệu học tập
- Bạn phải có tài liệu về môn học đó do chính giáo viên giảng dạy biên soạn hoặc giáo trình được sử dụng làm tài liệu giảng dạy. Phải chắc chắn rằng bạn có đầy đủ tài liệu của môn học đó. Để làm điều này, tốt nhất là bạn nên mua, photo hay mượn tài liệu của những sinh viên khoá trước vào thời điểm kết thúc của học kỳ hoặc đầu mỗi học kỳ. Tiện thể thăm dò đề thi năm trước và cách giảng dạy, chấm điểm của giáo viên môn học.

- Bạn phải có một tập vở được chép bài đầy đủ (ai chép cũng được, có thể mượn để photocopy nhưng tốt nhất là hãy mượn vở của những bạn có vở sạch, chữ đẹp và được ghi chép để bạn có thể dễ dàng nắm ý chính và dễ soạn bài hơn).

- Sử dụng “sức lực của người khác” bằng cách:

+ Mượn vở và photo của những sinh viên ghi chép đầy đủ và rõ ràng.

+ Mượn bài soạn và photo của những sinh viên đã soạn các câu hỏi đề cương ôn tập.

+ Tham khảo đề thi từ bạn bè bằng cách hỏi han khi bạn trực tiếp đến phòng trọ của các bạn í để "giao lưu"

+ Tham khảo đề thi của các lớp thi trước để tham khảo cách làm và nhận định đề.

Ảnh minh họa

 3. Về kế hoạch ôn tập
Kế hoạch về điểm số: Như đã nói ở các phần trước, một kế hoạch điểm số phải được bạn lập ra dựa trên những nhận định của bạn về môn học trước khi bạn thực sự bắt tay vào quá trình ôn tập của mình. Hãy lập kế hoạch về điểm số này vào đầu mỗi học kỳ, khi đó bạn sẽ có quyết tâm và ý chí để đạt được nó thông qua quá trình học của mình. 

Kế hoạch về thời điểm ôn thi: Kế hoạch ôn thi cần được bạn xây dựng vào đầu học kỳ. Để học và soạn bài một môn học bạn thường mất khoảng 2 - 3 ngày, đây là lần học ôn đầu tiên giúp bạn có một cái nhìn tổng quan về môn học của mình. Ở lần học lần đầu tiên này hầu như là bạn sẽ chưa học xong chương trình và bạn cũng sẽ không có đề cương ôn tập. Chính vì vậy, trong lần học này bạn có thể thực hiện dựa trên đề cương tham khảo của các lớp học trước hoặc những phần mà bạn cho là quan trọng và được bạn ghi chú quan trọng trong vở học của mình. Hãy chắc chắn rằng trước khi bước vào thời điểm ôn thi thật sự bạn đã lướt mắt qua hầu như chương trình được học.

Vậy nếu bạn học hết môn nào thì thi ngay môn đó thì mình sẽ ôn như thế nào đây? Hãy nhớ rằng bạn sẽ luôn được bố trí một khoảng thời gian để ôn tập trước khi bước vào phòng thi. Đó là khoảng thời gian ôn thi thật sự của bạn. Tốt nhất hãy bố trí thời gian ôn tập cho môn học đó trước thời điểm bạn ôn thi thật sự khoảng một tuần. 

4. Yếu tố cần có trong khi học bài

- Đừng để bất kỳ một yếu tố nào ảnh hưởng trong quá trình bạn ôn thi. Hãy cố bám chặt kế hoạch và thực hiện theo kế hoạch mà bạn đã định. Hãy tạo cho bạn một thái độ tập trung toàn ý cho việc học. Bất cứ giá nào, bất cứ một trở lực gì cũng không thể ngăn cản được việc học của bạn. Hãy nhanh chóng giải quyết những rắc rối mà bạn gặp phải và nhanh chóng trở lại kế hoạch của bạn.

- Luôn học tại bàn: Thái độ này chuẩn bị cho bạn cả hai ưu thế trí tuệ lẫn thể hình. Không được nằm dài trên giường để học bởi bạn sẽ ngủ quên lúc nào không biết. Lâu dần nằm học sẽ tạo thói quen lười biếng.

- Những lúc căng thẳng, giải pháp hay nhất là bạn nên đứng lên, rời bàn học 10 phút, 20 phút. Bạn tản bộ hoặc dạo chơi và cố gắng tìm hiểu những “tài liệu ôn tập” của bạn bè mình, nhưng phải đặt thời gian chỉ từ 10 - 30 phút thôi. Điều này sẽ giúp cho đầu óc bạn bớt căng thẳng và bạn có thể sử dụng thêm “sức lực của người khác” cho môn học của mình. Sau đó, bạn trở về bàn học ngay với tư thế quân bình trở lại và bắt tay ngay vào việc học.

Đây chỉ là một số kinh nghiệm được tớ "chắt chiu" trong quá trình "dùi mài kinh sử" trên giảng đường mà tớ muốn chia sẻ với các cậu. Nếu các bạn có thêm bí quyết gì thì hãy cùng "share" để việc học của mọi người sẽ ngày càng tốt hơn nhé!

Theo : Channel14
HN, 01/02/2011

Thứ Hai, 5 tháng 7, 2010

Con xin lỗi ! Bố mẹ hãy hiểu cho con !

Bố mẹ thân yêu!
Con không biết phải nói gì trong lúc này với bố mẹ nữa! Con đã làm gì sai để bố mẹ phải buồn? Những lời nói ngỗ ngược hay vì con ăn chơi đua đòi? Bố mẹ cảm thấy thất vọng về con? Cảm thấy con không bằng người khác nên bố mẹ xấu hổ?

Con thật sự buồn khi mẹ nói: “Mày là loại con khốn nạn!” Một gia đình thì sao có thể nói những lời như vậy được cơ chứ. Dù có thế nào thì bố mẹ vẫn là những người con yêu quý nhất trên đời. Không phải như bố nói: "Con mất dạy!" Với bố mẹ con chưa bao giờ làm gì hay nói gì mà trái với tình cảm mà con muốn thể hiện. Con luôn cố gắng làm điều gì đó hay nói những gì đó để bố mẹ cảm thấy vui nhưng những điều con làm thì bị bố nói rằng con “ mất dạy”! và " khốn nạn " ?????

Sẽ chẳng bao giờ có những cuộc nói chuyện như những đứa con trưởng thành với một người cha người mẹ trong gia đình mình! Cũng chẳng bao giờ có những lời tâm sự giữa mẹ với 1 đứa con gái lớn ! Bố mẹ đã quên rằng con đã 24 tuổi, ở cái tuổi biết rung động và yêu thương! Bố mẹ đã quên rằng con đã lớn và có những suy nghĩ của riêng con! Đã rất nhiều lần con muốn được tâm sự cùng bố mẹ nhưng thử hỏi xem có bao giờ bố mẹ ngồi cạnh, nghe con nói và hỏi han con điều gì hay không?

Hay khi có một vấn đề xảy ra điều duy nhất bố mẹ làm là chửi mắng mà không cần biết nguyên nhân là tại sao? Hay khi con quyết định làm 1 việc gì đó, điều duy nhất bố mẹ làm là phản đối, phản đối kịch liệt......Con biết bố mẹ thương và lo cho con nhiều lắm nhưng cách quan tâm và thể hiện của bố mẹ thì không thể làm cho con hiểu nổi. Đi học xa nhà, bố mẹ có bao giờ hiểu cho con tại sao những lúc con lại về đột xuất và không thông báo gì cho bố mẹ biết không? Những lúc đó là những lúc con thực sự bế tắc và con chỉ nghĩ tới bố mẹ. Con chỉ muốn tìm lại cảm giác bình yên bên bố mẹ, con vẫn nói đùa với bọn bạn con rằng: “Tao về nghe ông bà già chửi cái lâu rồi không nghe thấy nhớ!” Buồn cười thật! Bố mẹ không nhận ra rằng con đã lớn? Bố lại bảo con không coi bố mẹ ra gì, về mà không thèm nói với bố mẹ 1 câu ???? Con không hiểu..........

Cảm xúc của con giờ thay đổi như thế nào? Con yêu ai? Các mối quan hệ của con như thế nào? Hay bố mẹ chỉ biết rằng mỗi tháng nộp tiền ăn tiền học cho con là đủ? Không một câu hỏi han xem con thế nào! Không gì hết...!!! Rồi đến khi xảy ra bất cứ chuyện gì thì bố mẹ không bao giờ đủ bình tĩnh và gọi con lại ngồi nói chuyện nghiêm túc.

Bố mẹ chẳng cần hiểu tại sao mà cứ thế là chứi bới tùm lum. Những lúc như vậy liệu con có còn muốn nói chuyện với bố mẹ nữa không hay điều duy nhất con có thể làm lúc này là tỏ thái độ bất cần? Hoặc im lặng ??? Bố mẹ nói con hư hỏng? Con đua đòi? Và so sánh con với rất nhiều người khác?Con biết lắm chứ! Con sung sướng hơn rất nhiều so với một số bạn cùng trang lứa! Nhưng con cũng không bằng rất nhiều những bạn ở độ tuổi con! Nếu so sánh thì không bao giờ so sánh được hết đâu bố mẹ ah!

Những ngày con chân ướt chân ráo xuống trường, con đi làm thêm ! Bố vì sợ con còn lạ nước lạ cái nên nhất nhất ko cho con đi làm gì cả. Bố còn bảo " Không lẽ bố lại ko nuôi nổi mày ? Hay bố để mày chết đói àh mà mày phải đi làm ?"..........Bố àh, con đi làm đâu phải chỉ vì tiền, con cần phải va chạm để quen dần với cuộc sống đầy cạm bẫy này, con cần phải tự trả giá để mua những kinh nghiệm - những kinh nghiệm mà bố mẹ không thể truyền cho con suốt cả cuộc đời........Thế là con vẫn đi làm và bố mẹ cũng thôi ko mắng mỏ con vì điều ấy nữa

Những ngày con sắp ra trường, con vừa làm tốt nghiệp, vừa đi phỏng vấn xin việc, con muốn trụ lại ở mảnh đất nhiều cơ hội và cũng nhiều cám dỗ này......Mặc dù con biết ra trường nhà mình sẽ có ng lo việc cho con, nhưng con muốn tự khẳng định mình, con muốn tự lập, con ko muốn học 4 năm ĐH xong lại phải quay về nhà, ngồi chờ 3 -4 tháng để bố mẹ xin việc cho và phải nghe những lời gièm pha từ những người làng, người nhà.....Con cảm thấy rất mệt mỏi ! Nhưng.....bố mẹ lại bảo con là đứa bố láo, là đứa con mất dạy và rằng con có chết đi bố mẹ cũng ko quan tâm........Dù biết đó chỉ là lời nói lúc bố mẹ nóng giận nhưng lúc đó con thực sự gục ngã, thực sự suy sụp và muốn chết..........

Bạn trai con khuyên con nghe theo lời bố mẹ, về nhà làm để sau này anh có về thưa chuyện thì bố mẹ cũng bớt ác cảm với anh rồi từ từ sẽ chuyển công tác cho con về HP. Tất nhiên là bố mẹ ko biết dự định đó của con, con nghe theo và bố mẹ thấy con thật ngoan ngoãn nhưng bố mẹ có biết......trong lòng con ngổn ngang, rối bời.....

Bây giờ về nhà, con chờ hơn 3 tháng, chưa đc đi làm, ngày ngày quanh quẩn ở nhà trồng rau với mẹ. Ko đi chơi, ko bạn bè...... Bố nói cứ ở nhà bố nuôi ko sướng àh ????Con đòi đi làm! Lần thứ nhất, con đòi xuống HP làm và học thêm, bố mẹ bảo con xuống đàn đúm ! Lần thứ hai con xin đi bán hàng tạm trong lúc chờ việc, mẹ bảo làm cả ngày vất vả, ko đc ngủ trưa, lương thấp....thôi, ở nhà.......Lần thứ ba, anh họ mở cửa hàng bán VLXD, bảo con xuống làm kế toán cho anh và giúp anh trông cửa hàng luôn, khi nào có quyết định đi làm thì nghỉ.....Mẹ ko cho con đi, bảo xi măng sắt thép bụi mù, làm chả bõ.......Thực sự con thấy rất ức chế !

Con biết bố mẹ yêu thương con và lo cho con rất nhiều! Nhưng con thật sự ko hiểu cách yêu thương đó.......Con chỉ cảm thấy ngột ngạt, khó chịu vô cùng, nhưng với bố mẹ thì môi trường con đang sống là 1 cái vỏ bọc an toàn, sung sướng.....giống như 1 cái lồng sơn son thếp vàng và con là con chim trong cái lồng đó ! Con muốn gào lên, muốn phá tan tất cả để giải tỏa cái cục tức cứ đôi ba ngày lại ghẹn lên trong họng.......Ngày ngày lầm lũi.......con ít nói hơn trước, ít cười hơn trước, hay khóc hơn trước, già hơn trước và gầy hơn trước rất nhiều........Mẹ ko hiểu tại sao lại thế dù đã bắt con ăn rất nhiều........

Còn nhiều điều, nhiều điều con muốn nói........nhưng rất tiếc bố mẹ chẳng bao giờ nghe! Và những vết thương trong lòng con cứ ngày ngày lại xoáy sâu hơn mỗi khi nghĩ đến câu " Mày là loại con khốn nạn "..............Là con đấy ư? đứa con mà con thấy bố mẹ vẫn luôn tự hào khen ngợi và đem khoe với mọi người đó sao ??? Con đã từng ko dám tin ai ngoài XH và bây giờ lại ko dám tin cả bố mẹ mình nữa hay sao ??? Con thấy mệt mỏi và kiệt sức lắm rồi....... Con còn có thể tìm đến ai trong lúc này đây????? 
 
HN 5/7/2010

Thứ Bảy, 5 tháng 6, 2010

Thư gửi Vũ Thị Kim Anh - Vụ giết người trong xe Lexus

Thư gửi Vũ Thị Kim Anh
Kim Anh tại phiên tòa sơ thẩm.

Thư gửi Vũ Thị Kim Anh


(Thangmanu's blog -) - Mỗi lần gọi tên cậu, mình vẫn nhớ đến loài hoa trắng muốt đầy gai nở mỗi mùa xuân ở bên bờ suối quê mình. Và mình lại nhớ đến gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của cậu. Giờ đây, sau những sai lầm, những sóng gió quá lớn trong cuộc đời còn quá xanh tươi, mình vẫn tin ở nơi xa và khi quay trở lại, cậu sẽ không bao giờ có những suy nghĩ tiêu cực, để mãi mãi là đứa bạn luôn luôn yêu đời, sôi nổi và giỏi giang của mình khi xưa...
Kim Anh,
....
Kim Anh ơi, hè vừa rồi lớp cũ mình đã họp mặt đấy. Thoáng chốc bọn lít nhít suốt ngày chí chóe ngày nào bây giờ cũng phải đóng bộ nghiêm túc đi làm rồi. Nhớ chuyện xưa quá, cái lớp của bọn mình ở trên tầng 2, lúc nào hát đầu giờ cũng to nhất. Giọng cậu trong veo nổi bật giữa ”dàn đồng ca mùa hạ”. Hồi ấy, tớ cũng là một trong số không ít đứa thầm ghen tị với cậu vì cái “tội” vừa học giỏi vừa hát hay lại vừa xinh đẹp. Bây giờ cậu cũng hát thật nhiều cậu nhé. Hát mọi nơi mọi lúc như khi bọn mình vừa ngồi xe đạp xuống dốc vừa hát thi với gió trên đường đi học ấy. Ước gì mình có thể gửi cho cậu cái đài đĩa để cậu nghe những đĩa nhạc mới. Có thể cậu sẽ cười vào mũi tớ là toàn thích những bài hát hâm hâm, nhưng chẳng sao, điều quan trọng nhất là còn có thể cười, cậu nhỉ.
Mùa này đã bắt đầu vào thu rồi, trời đã hơi lạnh và buổi sáng sớm nhiều sương mù lắm. Dậy sớm đi chợ, lại được hít thở khí trời và ngắm những dáng người mặc áo chàm đổ từ trên núi về chơ. Ở quê mình sắp đến rằm tháng Bảy, ngoài chợ đã bán rất nhiều lá gai, trong câu chuyện của các mẹ đã thấy hỏi nhau rằm này làm bánh gì, làm bao nhiêu ống gạo… Chợt nhớ những ngày cả xóm giúp nhau giã bánh vui náo nức. Nhà mình thì ngoài làm bánh gai còn làm cả bánh chuối, bánh rợm, bánh sắn… nên mình chỉ mong rằm thôi, được ăn toàn bánh ngon. Mỗi tội giã bánh thì hơi bị mỏi tay, thằng Tuấn với cái Hương nhà bên cạnh suốt ngày giã xong bánh nhà nó lại sang giã cùng với nhà mình. À, mà bánh gai bây giờ người ta làm cả nhân lạc nữa đấy, ăn ngon chả kém gì nhân đỗ xanh đâu, mình còn thích hơn cả bánh gai nhân đỗ xanh nữa. Rằm này mình sẽ gửi bánh gai nhân lạc cho cậu ăn thử nhé. Chắc chắn cậu sẽ thích thôi, nhân lạc bùi bùi, quyện với vị ngọt vừa đủ của đường mía và mùi thơm của bột nếp với nước lá gai, ngon tuyệt. Kiểu nhân này mẹ tớ mới học của thím ở Trùng Khánh đấy.
Ở quê mình, rằm tháng Bảy linh đình chẳng kém gì ngày Tết nguyên đán, nên mình nghĩ chắc dịp này cậu sẽ rất nhớ nhà. Hồi nhỏ, mình nhớ cứ Tết slip sli là được ăn thịt vịt thoải mái mấy ngày liền, bọn mình còn gọi vui là tết thịt vịt, cậu có nhớ không? Nhắc đến vịt lại nhớ đến mác mật. Hôm qua đi ngang qua chợ, mình thấy có một bà bán một gánh mác mật đến là to và thơm nức. Hồi xưa bọn mình mà có đứa chùm mác mật to thế thì tranh nhau ỏm tỏi mất cậu nhỉ.
Nhớ và thương cậu rất nhiều, cậu ạ. Giá như cậu đừng đi sai một bước như thế thì giờ đây chúng mình đã bình yên với công việc và cuộc sống rộng mở, đã có bao nhiêu ao ước, dự định để chia sẽ cùng nhau. Hôm họp lớp vừa rồi, lớp mình đã nói về cậu rất nhiều. Tiếc cho cậu, nhưng ai cũng tin tưởng rằng cậu sẽ đủ bản lĩnh để đi qua những ngày trả giá này, và khi trở lại, cậu sẽ không còn phải khóc vì đau đớn nữa mà sẽ cười nụ cười tươi tắn nhất để bắt đầu một cuộc đời mới.
Từ bây giờ đến khi ấy, cậu hãy cố gắng cải tạo thật tốt để được ra sớm ngày nào hay ngày ấy cậu nhé. Đừng quên giữ sức khỏe. Đừng quên ca hát. Và đừng quên trau dồi thêm kiến thức. Mình sẽ giúp cậu tất cả những gì có thể. Sách vở, tài liệu, bút giấy … đừng để phí một ngày nào cậu nhé, hãy bình tâm học, đọc, suy ngẫm và sống thật tích cực. Nhớ rằng đó là điều mà bố mẹ cậu và những người thương yêu cậu mong muốn nhất, và đó cũng là cách duy nhất để những ngày tưởng như vô vọng này trở nên đầy hy vọng. Có thể những điều mình đang nói là thừa, bởi mình tin cậu sẽ ý thức được những thứ đó, nhưng mình vẫn nói, vẫn muốn cậu hiểu rằng có thêm một người đồng cảm với cậu…
Cậu biết không, ở gần nhà mình có một cậu bé vừa thi đỗ đại học đợt vừa rồi. Cả nhà em ấy mừng lắm mới thưởng cho em ấy một chuyến đi biển. Em ấy chỉ thích về quê, nhưng mẹ em ấy cứ động viên đi biển cho biết, thế là em ấy đi, và thật đau đớn kinh khủng, cơn bão bất ngờ ở biển đã vĩnh viễn cướp mất em ấy khỏi cuộc đời. Mình thương em ấy và bố mẹ em ấy vô cùng. Đôi khi mình nghĩ về những bi kịch, những tai ương không thể lường trước của cuộc đời mà thấy hoảng sợ. Nhưng cuộc sống là thế. Buồn vui, may rủi luôn song hành. Mình phải biết chấp nhận và yêu quý sự sống của chính mình thôi. “Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy – Thêm một ngày nữa để yêu thương” – câu nói đẹp đẽ này bọn mình đều biết, nhưng giờ đây, khi đã trải qua những va vấp, mới thấy nó thực sự ý nghĩa. Vậy nên nếu còn có những sớm mai, thì đó là điều hạnh phúc lớn mà bọn mình không được lãng quên cậu nhé.
À, cũng sắp đến mùa hạt dẻ rồi, cậu không quên đấy chứ? Làm sao có thể quên cái mùi hoa dẻ hăng hăng mà mỗi lần đi qua bọn mình phải nhịn thở? Mùi hoa thì khó chịu thế mà quả thì ngon miễn chê. Bây giờ ở Trùng Khánh có rất nhiều rừng dẻ đang được tái sinh trông khỏe mạnh xanh tươi, thích lắm cậu ạ. Tại mình dị ứng nên sợ mùi hoa, chứ còn cây thì mình lúc nào cũng thích vì dáng vẻ uy nghi của nó. Bây giờ, những quả dẻ xù xì gai góc đã ló ra những hạt nâu bóng được khía ra, rang lên và lại hé ra lớp nhân vàng ruộm thơm như là an ủi. Hạt dẻ trùng khánh bây giờ cũng được trồng nhiều hơn, cơ hội được ăn hạt dẻ chính gốc cũng nhiều hơn, nhưng ngoài đường, ngoài chợ sẽ có tràn lan hạt dẻ Trung Quốc. Một màu nâu như những viên bi to cộ lăn lóc lên nhau rải khắp hai bên chợ xanh. Hồi xưa bọn mình đi học thì mùa này mang đi cả tải ấy chứ. Hết rang, nướng lại nấu xương, làm xôi hạt dẻ … ngon đáo để. Buồn cười cái bận mấy đứa con gái bầy trò đi buôn hạt dẻ nhỉ. Thử nghiệm cảnh mua đầu chợ bán cuối chợ vui mà cũng vất vả ra trò. Ngày nắng thì không sao, ngày mưa thì khổ thế, khệ nệ bê hết về nhà cái Ly đổ ra cho nó khỏi mốc. Buôn được đúng một mùa rồi bỏ của chạy lấy người, hihi.
Cậu nhớ hạt dẻ đấy, mình tin chắc vậy. Thế nên nhất định mùa hạt dẻ tới mình sẽ làm bột hạt dẻ gửi cho cậu nhé. Như thế mới đỡ nặng và để được lâu. Thứ bột hạt dẻ này cũng là sáng tạo ở quê tớ luôn. Họ lấy bột đó về ngâm với rượu cho ra đời một thứ rượu đặc sản không đâu có. Nếu không ngâm rượu, thì lấy bột đó về trộn với xôi thành xôi hạt dẻ, hấp dẫn cực. Cốm trộn hạt dẻ cũng là một phát minh mới nữa, cậu nghe một nhà thơ mô tả nè: “Hạt dẻ luộc chín mang vào cối giã mịn. Cốm vừa làm xong hãy còn ấm nóng. Mang hai thứ ấy trộn lẫn với nhau. Để một lúc, chờ cho cốm ngấm hương hạt dẻ. Nhón mấy hạt thả vào miệng, chiêu thêm ngụm nước trà gừng. Bạn sẽ thấy cốm có thêm hương vị thơm cay vừa phải. Nếu đổ chúng vào khuôn ép, mấy tiếng sau sẽ cho một thứ bánh dẻo mềm như kẹo gôm. Ăn đến no mà chẳng sợ đầy bụng”. Cậu thấy đấy, ban đầu chỉ là một thứ hạt và có duy nhất một cách để ăn là rang lên. Vậy mà bây giờ, do nhu cầu thị trường, và cũng để làm phong phú thực đơn, người ta đã sáng tạo ra nhiều kiểu món như thế. Mình trộm nghĩ, những việc khác trong đời cũng vậy. Cánh cửa này đóng lại, những vẫn có những cánh của khác mở ra.
Viết cho cậu một lá thư nhân một mùa thu mới đến. Một mùa thu nao nức với biết bao kỷ niệm. Nói bao nhiêu cũng là không đủ, nhưng nói bao nhiêu cũng là thừa, chỉ biết gửi cho cậu tất cả nỗi nhớ ấy, với thật nhiều niềm tin vào tương lai, hãy luôn lạc quan, cậu nhé.
Hoàng Thị Vân A

HN, 5/6/2010

Thứ Hai, 19 tháng 4, 2010

Yêu lắm, “tôi là sinh viên”

“Là sinh viên, sinh viên năm cuối rối. Sắp phải xa trường, xa bạn bè em thấy có gì đó sao buồn, sao tiếc nuối thế. Em quyết định viết và gửi tâm sự này đến Blog Việt. Bài viết là tâm sự của em về một thời sinh viên em đã trải qua, về trường, về những người bạn của em. Nếu được đăng, em sẽ rất vui. Và đây cũng sẽ là món quà ý nghĩa kỷ niệm một thời đáng nhớ nhất trong đời sinh viên của em. Em muốn được gửi tặng nó cho chính mình và những người bạn của mình…”

Như vừa bước ra từ một cánh cửa để đi đến một chân trời mới, vẫn chiếc cặp chéo trên vai nhưng không còn là cô học trò bé nhỏ nữa, tôi là sinh viên. Vậy là mơ ước lâu nay đã trở thành hiện thực. Cái cảm giác ngày đầu tiên bước vào trường đại học cứ lâng lâng khó tả để mỗi khi nhớ lại tôi không khỏi bồi hồi xúc động. Tôi là sinh viên, đó không chỉ là niềm kiêu hãnh của riêng tôi mà còn của những người thân yêu. Thời gian nhẹ nhàng trôi, tựa như cơn gió thoảng qua cuốn theo chiếc lá. Lá rơi sẽ không trở lại cành nữa cũng giống như thời gian trôi qua và sẽ chẳng bao giờ quay trở lại. Tôi là sinh viên, chẳng còn bao lâu nữa đâu nhỉ sẽ không được nói như thế nữa. Bốn năm tôi là sinh viên sẽ làm hành trang cho tôi tiếp bước đến một chân trời mới.

Trên những cành cao, phượng vĩ đã điểm vài bông hoa rực lửa. Vậy là hè đến rồi, những ngày ôn thi miệt mài cũng đến. Luận văn tốt nghiệp cuối khoá – điều quan trọng nhất của đời sinh viên chiếm khá nhiều thời gian của tôi, nhưng chiều nay thôi, tôi tự thưởng cho mình những phút thảnh thơi, mơ màng trên ghế đá sân trường và nhớ về những kỷ niệm đã qua của một thời tôi là sinh viên.

Qua rồi cái thời tuổi học trò đầy mơ mộng và thơ ngây, tình bạn có và cả tình yêu cũng có, nhưng thật trong trắng. Thời gian trôi nhanh thật, mới ngày nào chúng tôi còn ngồi trên ghế nhà trường phổ thông, hai tay “chống lên cằm” mơ ước một ngày nào đó mình sẽ được ngồi trên giảng đường đại học, làm sinh viên, nếm trải cuộc sống “nghèo”, “khổ” của đời sinh viên, có cả những niềm vui, nụ cười và những giọt nước mắt. Mới đấy thôi mà ước mơ cũng đã thành hiện thực và bốn năm đại học cũng trôi qua nhanh chóng. Kỷ niệm về những tháng ngày học xa nhà, sống trong xóm trọ và cảm nhận “cuộc đời sinh viên” chắc chắn sẽ còn mãi và làm hành trang cho mỗi bước đi sau này của chúng tôi… Làm sao có thể quên được cái cảm giác mong ngóng, pha chút hồi hộp, bụng thì đói cồn cào mà mắt chỉ trực chờ nồi cháo chín của mấy đứa. Nghèo thật, khổ thật đấy nhưng vui vì chúng tôi luôn biết san sẻ cho nhau và nhiều khi thấy khổ quá lại càng cảm thấy nhớ nhà hơn.

Mỗi người có một cảm nhận riêng cho mình, với tôi thời sinh viên cảm nhận là thế đấy. Cái cảm giác đầy bỡ ngỡ khi vào trường và những lúc nhớ nhà làm sao có thể quên được. Nhưng có thêm những người bạn mới, thêm những niềm vui mới, vòng tay bè bạn nối rộng hơn. Thật thú vị, chúng tôi sẽ cùng nhau sống, học tập và tiếp tục “trải nghiệm cuộc đời sinh viên” hướng về tương lai tốt đẹp cho mỗi người.
Hình ảnh
Hết bỡ ngỡ khi bước vào giảng đường, tôi hôm nay đã là cô sinh viên trưởng thành hơn rất nhiều. Trước mắt tôi bây giờ chỉ còn lại những ngày cuối cùng của thời sinh viên và có cái gì đó cứ buồn phảng phất trong tôi cho dù cũng thầm cảm ơn thời sinh viên ấy với vòng tay yêu thương của bạn bè đã cho tôi trưởng thành hơn rất nhiều. Thầm cảm ơn những người bạn đã luôn sát cánh bên tôi. Cảm ơn bạn nhé, khi tôi buồn đã cho tôi mượn bờ vai để tựa vào, để nỗi buồn theo những giọt nước mắt rơi xuống. Cám ơn người đã luôn là động lực giúp tôi vươn lên, là niềm an ủi mỗi khi tôi gặp bế tắc trong cuộc đời…

Tôi yêu những người bạn của tôi. Sẽ nhớ mãi nhỏ bạn thích hoa bằng lăng tím, nhớ chiếc xe đạp bạn chở tôi dưới trời mưa lạnh vì một tin nhắn: “Đón tớ nhé, tớ thấy hơi mệt”, nhớ những buổi chiều đạp xe rong ruổi trên những con phố Hà Nội, nhớ tiếng cười giòn tan trên sân trường, bạn cười tôi cũng thấy niềm vui trong lòng, nhớ cả cái xóm trọ thân thương cất giấu nhiều kỷ niệm… Nhớ sao nhớ!

Nếu không là sinh viên, chắc tôi sẽ không được sống trong những tháng ngày nhiều kỷ niệm vui buồn như thế. Chỉ một năm nữa thôi, không còn là sinh viên nữa chắc suy nghĩ cũng khác, đâu còn mơ mộng, vô tư nữa, sống bon chen với dòng đời tấp nập. Những tháng năm tôi là sinh viên sẽ trở thành hồi ức đẹp còn lại mãi trong tôi.

Bạn thân yêu! Chiều nay, chỉ mình tớ thôi ngồi lại nơi sân trường, giờ này chưa tan học nên sân trường cũng vắng, thoáng một chút buồn trong lòng và một chút gì đó tiếc nuối thời sinh viên sắp qua, chợt nhớ về gia đình, nhớ về những người bạn thấy ấm lòng hơn. Giữ lại những kỷ niệm đẹp này bạn nhé. Đúng, “Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại” nhưng thời gian thì không bao giờ dừng và quay trở lại. Vậy thì vì sao ta không cùng thời gian bước tiếp những bước dài. So với thế giới rộng lớn bao la này, bước chân của chúng ta thật nhỏ bé nhưng hãy luôn tự tin vào chính mình bạn nhé. Tôi chúc cho tất cả luôn đạt được những thành công trong cuộc sống.

Cặp mắt mơ màng, nhìn về nơi nào đó xa xăm, tôi hy vọng một ngày mai tươi sáng sẽ đến….

Yêu lắm, “tôi là sinh viên”!


  • Gửi từ email Phạm Thị Hoài An – hoaianhdt148@
HN, 19/4/2010

Thứ Tư, 3 tháng 2, 2010

Blog Radio 159 : Những khoảng lặng cuộc sống !

Bạn thân mến!

Cuộc sống bộn bề dù nhiều lo toan bận rộn nhưng chắc hẳn ai trong chúng ta cũng có những góc nhỏ để cất giữ những khoảng lặng của riêng mình, nơi lưu giữ những mảng màu tâm hồn ít ai có thể chạm tới. Nếu đã lâu bạn chưa dành cho mình một chút thời gian với khoảng lặng ấy, mời bạn cùng lắng nghe và cảm nhận với Blog Radio của tuần này: Những khoảng lặng cuộc sống với những mẩu chuyện nhỏ, những lời khuyên giản dị để tạo nên hạnh phúc, nhữnng bản nhạc nhẹ nhàng và một tâm sự đầy ắp yêu thương của một cô gái dành cho khoảng lặng của mình.


Bởi vì: " Cuộc sống luôn cần những khoảng lặng để lắng nghe lòng mình, hiểu mình và hiểu những cung bậc của cuộc sống!"


Hãy làm nên hạnh phúc từ những điều giản dị:


Hãy xua tan những nỗ buồn, nếu lỗi lầm không thể sửa chữa được thì hãy ghi nhận nó như một bài học quý giá, để bạn có thể tự tin nói rằng: "Tôi vẫn còn cơ hội để làm tốt hơn mà!"


Hãy nhớ lại cảm giác bình yên khi ngắm hoàng hôn, sảng khoái khi hòan thành công việc, hân hoan khi nhận được một món quà yêu thích, e thẹn khi ánh mắt một ai nhìn bạn hay sự sẻ chia ngọt ngào của người bạn thân... để thấy rằng bạn là một người hạnh phúc.


Hãy mang hạnh phúc đến những người xung quanh bạn, vì như thế chắc chắn bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc.


Hãy luôn nhớ đến những người đã giúp đỡ bạn thành đạt như hôm nay, vì như thế tâm hồn bạn sẽ hạnh phúc hơn. Phê phán, chỉ trích những sai lầm của người khác chỉ làm nảy sinh những cảm giác tiêu cực trong lòng bạn mà thôi.


Đừng cố gắng tranh giành hạnh phúc, vì hạnh phúc trọn vẹn chỉ có từ những điều gảin dị mà mình có thể có được.


Hãy gạt bỏ tính ganh tị âm ỉ trong lòng bạn, vì nếu cứ mãi tị hiềm, bạn sẽ không bao giờ có được niềm vui để nhận ra và tận hưởng hạnh phúc của mình... ...Và điều quan trọng bạn hãy nhớ, đó là: "HẠNH PHÚC CHỈ LÀ MỘT KHÁI NIỆM TƯƠNG ĐỐI" - Hãy làm nên hạnh phúc từ những điều giản dị...





Khoảng lặng: Anh và em

Nhiều khi em cũng đã thử đi tìm khoảng lặng cho riêng mình nhưng càng tìm em càng bị xoáy sâu vào khoảng trống vô định và mênh mang… Chỉ khi gặp anh, được anh yêu, được giấu mình trong anh, em mới biết khoảng lặng của mình thật gần gũi và ấm áp. Khoảng lặng...… anh!


Em nhận thấy trong lòng em - đã - yêu - anh. Em đã cảm thấy rất hạnh phúc. Những lúc chỉ có hai đứa, ngồi bên nhau chẳng cần nói gì cũng đủ cảm nhận hết. Em biết trân trọng thực sự những gì em đang có. Em thầm "Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc sống của em với khoảng lặng hữu hình!"


Trong thế giới “lặng” của riêng mình em chơi vơi, tự do bay lượn, thỏa sức vẫy vùng. Hạnh phúc, niềm vui cứ nối tiếp nhau thành chuỗi dây chuyền định mệnh gắn em và anh.


Cũng chính ở thế giới ấy, anh đã bắt đầu đặt niềm tin và hi vọng rất nhiều trong em. Một tình yêu gắn bó, bền vững giữa chúng ta chứ không phải là sự vội vã. Anh cũng đã nói cho em về suy nghĩ của anh. Anh không muốn những lời nói đó vô nghĩa.


Mọi người thường hay đi tìm khoảng lặng trong trốn chạy, còn em tìm cho mình một khoảng lặng của yêu thương và chia sẻ, khoảng lặng để biết mình đang được chở che và hạnh phúc. Khoảng lặng bên anh! Được giấu mặt vào ngực anh, bình yên.


Anh à! Em vẫn thấy nhớ anh, em muốn được anh ôm thật ấm áp trong khoảng lặng nhỏ nhoi ấy. Em nhớ lần đầu tiên ta chạm vào nhau, nụ hôn đầu tiên... Em muốn anh ở bên em mãi mãi. Làm sao đây? Nỗi nhớ lúc ngắn lúc dài, nhưng chưa bao giờ em thôi nhớ anh cả. Em nhớ những khoảng lặng phút trước ngay trong khoảng lặng phút này.


Khoảng lặng cho em đọc được cái ý nghĩ sâu thẳm trong trái tim anh, nghe những nhịp đập yêu thương, hít thật sâu cái mùi thân quen của anh…


-Này, sao em không nói gì với anh? - Anh phá tan khoảng lặng, giọng anh cười giòn tan , đánh thức những con sóng lăn tăn gợn dưới mặt hồ trong trẻo. Lúc ấy em rướn người một chút, ghé sát vào tai anh thầm thì:


-Em muốn nghe nhịp tim của ông xã không được à! Rồi cười híp mắt với những cảm xúc bí mật của riêng mình và nghĩ anh không thể biết được. Để sau đó được nhận một nụ hôn yêu chiều lên trán của anh và càng yêu hơn những lời trách yêu từ anh: “Anh nhớ, thương Nhím nhiều thế mà Nhím chẳng chịu nói vói anh. Chắc Nhím không thương anh rồi. Thế mà anh vẫn yêu “trán bướng” lắm nhé”.




Những khoảng lặng làm em nhớ đến anh vô cùng. Em tự hào vì em có nó như em đã quen có anh mỗi sáng. Em yêu nó như em đã yêu những ngày nắng ấm mình bên nhau. Và nhớ nó như nhớ những ngày mưa mình vẫn đến bên nhau trong niềm hạnh phúc.


Những lúc em buồn, hay những khi mệt mỏi em chạy tới bên anh, xà vào lòng anh, vùi đầu vào ngực anh để anh vỗ về. Lúc ấy anh như luồng gió mát, thổi trong xanh, an lành, tưới mát tâm hồn em.


Anh ngồi lặng yên bên em một lúc lâu như anh đang biết em nghĩ gì “ Em đang buồn. Em cần yên tĩnh, cần sự bình yên anh ạ”. Anh cứ thế ôm em thật chặt vào lòng trong tình thương yêu nồng thắm giúp em lấy lại được sự thăng bằng, can đảm để đối mặt với thực tại.


Một điều nhỏ nhoi mà anh cho là có thể làm cho em lúc này là câu nói ấy: “Nhím yêu của anh đừng buồn nữa em nhé. Anh luôn bên cạnh em mà. Có anh đây rồi, em hãy vượt qua nỗi buồn nhỏ bé ấy để thấy chung quanh còn nhiều điều thật đẹp”. Tâm hồn em bỗng bình yên thật lạ.




Anh biết không, em yêu anh bởi khoảng lặng anh đem đến cho em thật ngọt ngào. Em thích những khoảng lặng của cuộc sống... bên anh. Khi đó em luôn được là em. Và em có cảm giác chúng ta đang sống chậm lại một chút để mọi ưu tư tan biến. Khoảng lặng… anh, kéo em ra khỏi hố đen của cuộc sống, hai ta cùng sống chậm lại

Hãy mãi cho em tìm thấy mình trong khoảng bình yên hiền hoà của anh, anh nhé!




Mỗi người đều có những khoảng lặng, điều quan trọng là bạn cảm nhận nó ở góc độ nào. Đa phần chúng ta chỉ cảm nhận nó khi trong lòng có những nỗi buồn, khi ta muốn chạy trốn hiện thực. Tại sao chúng ta không dành cho khoảng lặng một hơi thở mới, một sức sống mới trong yêu thương, khi chúng ta đang vui, đang ngập tràn trong hạnh phúc để niềm vui ấy, hạnh phúc ấy được nhân lên… Lúc ấy, khoảng lặng cũng đáng yêu lắm chứ không phải là đáng ghét mà ta luôn phải chạy trốn khỏi nó.


Trong cuộc sống nên có nhiều khoảng lặng Một chút thôi để ta nhìn lại chính mình. Lặng để hiểu, lặng để thấy mình được yêu thương, lặng để trân trọng những phút giây hạnh phúc. Lặng để tâm hồn mình thấy bình yên anh nhỉ? Cảm ơn anh, người lữ khách đã đồng hành cùng em trên chuyến tàu tốc hành của cuộc đời mà mỗi sân ga nó đi qua đều chất thêm những ấm áp yêu thương. Cảm ơn anh, cảm ơn khoảng lặng của em, khoảng lặng đã cùng em đi suốt quãng đường buồn vui của cuộc sống. Khoảng lặng… anh! Luôn là dòng sông xanh dịu mát vỗ về em những lúc em cần nơi ngồi lại soi mình. Anh hiện hữu trong cuộc sống em cùng khoảng lặng.


Em bỗng nhớ tới những vần thơ trong “khoảng lặng của em!” của tác giả nọ:


“Khoảng lặng đôi mắt em
Là lúc nhìn về anh
Khoảng lặng bàn tay em
Khi tay anh nắm chặt
Khoảng lặng mái tóc em
Lúc anh hôn thật khẽ
Khoảng lặng làn môi em
Khi vừa chạm môi anh
Khoảng lặng nụ cười em
Là khi nghĩ về anh
Khoảng lặng cõi lòng em
Khi nhớ anh da diết
Khoảng lặng trái tim em
Lúc yêu anh nồng nàn
Khoảng lặng cuộc đời em
Khi gặp anh...lần cuối!
Anh - là khoảng lặng của em!”

Bạn đã tìm thấy khoảng lặng cho mình chưa ???

Blog Radio chuyển thể từ email Phương Phạm


HN, 3/2/2010