Thứ Hai, 19 tháng 4, 2010

Yêu lắm, “tôi là sinh viên”

“Là sinh viên, sinh viên năm cuối rối. Sắp phải xa trường, xa bạn bè em thấy có gì đó sao buồn, sao tiếc nuối thế. Em quyết định viết và gửi tâm sự này đến Blog Việt. Bài viết là tâm sự của em về một thời sinh viên em đã trải qua, về trường, về những người bạn của em. Nếu được đăng, em sẽ rất vui. Và đây cũng sẽ là món quà ý nghĩa kỷ niệm một thời đáng nhớ nhất trong đời sinh viên của em. Em muốn được gửi tặng nó cho chính mình và những người bạn của mình…”

Như vừa bước ra từ một cánh cửa để đi đến một chân trời mới, vẫn chiếc cặp chéo trên vai nhưng không còn là cô học trò bé nhỏ nữa, tôi là sinh viên. Vậy là mơ ước lâu nay đã trở thành hiện thực. Cái cảm giác ngày đầu tiên bước vào trường đại học cứ lâng lâng khó tả để mỗi khi nhớ lại tôi không khỏi bồi hồi xúc động. Tôi là sinh viên, đó không chỉ là niềm kiêu hãnh của riêng tôi mà còn của những người thân yêu. Thời gian nhẹ nhàng trôi, tựa như cơn gió thoảng qua cuốn theo chiếc lá. Lá rơi sẽ không trở lại cành nữa cũng giống như thời gian trôi qua và sẽ chẳng bao giờ quay trở lại. Tôi là sinh viên, chẳng còn bao lâu nữa đâu nhỉ sẽ không được nói như thế nữa. Bốn năm tôi là sinh viên sẽ làm hành trang cho tôi tiếp bước đến một chân trời mới.

Trên những cành cao, phượng vĩ đã điểm vài bông hoa rực lửa. Vậy là hè đến rồi, những ngày ôn thi miệt mài cũng đến. Luận văn tốt nghiệp cuối khoá – điều quan trọng nhất của đời sinh viên chiếm khá nhiều thời gian của tôi, nhưng chiều nay thôi, tôi tự thưởng cho mình những phút thảnh thơi, mơ màng trên ghế đá sân trường và nhớ về những kỷ niệm đã qua của một thời tôi là sinh viên.

Qua rồi cái thời tuổi học trò đầy mơ mộng và thơ ngây, tình bạn có và cả tình yêu cũng có, nhưng thật trong trắng. Thời gian trôi nhanh thật, mới ngày nào chúng tôi còn ngồi trên ghế nhà trường phổ thông, hai tay “chống lên cằm” mơ ước một ngày nào đó mình sẽ được ngồi trên giảng đường đại học, làm sinh viên, nếm trải cuộc sống “nghèo”, “khổ” của đời sinh viên, có cả những niềm vui, nụ cười và những giọt nước mắt. Mới đấy thôi mà ước mơ cũng đã thành hiện thực và bốn năm đại học cũng trôi qua nhanh chóng. Kỷ niệm về những tháng ngày học xa nhà, sống trong xóm trọ và cảm nhận “cuộc đời sinh viên” chắc chắn sẽ còn mãi và làm hành trang cho mỗi bước đi sau này của chúng tôi… Làm sao có thể quên được cái cảm giác mong ngóng, pha chút hồi hộp, bụng thì đói cồn cào mà mắt chỉ trực chờ nồi cháo chín của mấy đứa. Nghèo thật, khổ thật đấy nhưng vui vì chúng tôi luôn biết san sẻ cho nhau và nhiều khi thấy khổ quá lại càng cảm thấy nhớ nhà hơn.

Mỗi người có một cảm nhận riêng cho mình, với tôi thời sinh viên cảm nhận là thế đấy. Cái cảm giác đầy bỡ ngỡ khi vào trường và những lúc nhớ nhà làm sao có thể quên được. Nhưng có thêm những người bạn mới, thêm những niềm vui mới, vòng tay bè bạn nối rộng hơn. Thật thú vị, chúng tôi sẽ cùng nhau sống, học tập và tiếp tục “trải nghiệm cuộc đời sinh viên” hướng về tương lai tốt đẹp cho mỗi người.
Hình ảnh
Hết bỡ ngỡ khi bước vào giảng đường, tôi hôm nay đã là cô sinh viên trưởng thành hơn rất nhiều. Trước mắt tôi bây giờ chỉ còn lại những ngày cuối cùng của thời sinh viên và có cái gì đó cứ buồn phảng phất trong tôi cho dù cũng thầm cảm ơn thời sinh viên ấy với vòng tay yêu thương của bạn bè đã cho tôi trưởng thành hơn rất nhiều. Thầm cảm ơn những người bạn đã luôn sát cánh bên tôi. Cảm ơn bạn nhé, khi tôi buồn đã cho tôi mượn bờ vai để tựa vào, để nỗi buồn theo những giọt nước mắt rơi xuống. Cám ơn người đã luôn là động lực giúp tôi vươn lên, là niềm an ủi mỗi khi tôi gặp bế tắc trong cuộc đời…

Tôi yêu những người bạn của tôi. Sẽ nhớ mãi nhỏ bạn thích hoa bằng lăng tím, nhớ chiếc xe đạp bạn chở tôi dưới trời mưa lạnh vì một tin nhắn: “Đón tớ nhé, tớ thấy hơi mệt”, nhớ những buổi chiều đạp xe rong ruổi trên những con phố Hà Nội, nhớ tiếng cười giòn tan trên sân trường, bạn cười tôi cũng thấy niềm vui trong lòng, nhớ cả cái xóm trọ thân thương cất giấu nhiều kỷ niệm… Nhớ sao nhớ!

Nếu không là sinh viên, chắc tôi sẽ không được sống trong những tháng ngày nhiều kỷ niệm vui buồn như thế. Chỉ một năm nữa thôi, không còn là sinh viên nữa chắc suy nghĩ cũng khác, đâu còn mơ mộng, vô tư nữa, sống bon chen với dòng đời tấp nập. Những tháng năm tôi là sinh viên sẽ trở thành hồi ức đẹp còn lại mãi trong tôi.

Bạn thân yêu! Chiều nay, chỉ mình tớ thôi ngồi lại nơi sân trường, giờ này chưa tan học nên sân trường cũng vắng, thoáng một chút buồn trong lòng và một chút gì đó tiếc nuối thời sinh viên sắp qua, chợt nhớ về gia đình, nhớ về những người bạn thấy ấm lòng hơn. Giữ lại những kỷ niệm đẹp này bạn nhé. Đúng, “Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại” nhưng thời gian thì không bao giờ dừng và quay trở lại. Vậy thì vì sao ta không cùng thời gian bước tiếp những bước dài. So với thế giới rộng lớn bao la này, bước chân của chúng ta thật nhỏ bé nhưng hãy luôn tự tin vào chính mình bạn nhé. Tôi chúc cho tất cả luôn đạt được những thành công trong cuộc sống.

Cặp mắt mơ màng, nhìn về nơi nào đó xa xăm, tôi hy vọng một ngày mai tươi sáng sẽ đến….

Yêu lắm, “tôi là sinh viên”!


  • Gửi từ email Phạm Thị Hoài An – hoaianhdt148@
HN, 19/4/2010